Kem tràng tiền một thoáng Hà Nội xưa. Ảnh: E-city Dù bây giờ Hà Nội đã có sự góp mặt của hàng trăm thứ kem với hàng trăm cách thưởng thức khác nhau, nhưng cứ mỗi cuối tuần, anh em tôi lại rủ nhau đi lên tận phố Tràng Tiền để lại được thỏa sức hít hà bên những que kem thân thuộc, và cũng là để cùng nhau lưu giữ lại chút hương Hà Nội xưa...
Cho đến giờ, tôi vẫn nhớ mãi cái lần đầu tiên được anh hai dẫn đi ăn kem Tràng Tền. Vào một hôm, tiết trời se lạnh, những chiếc lá bàng đỏ hoe rụng khắp các ngã tư trên con đường vào nhà, anh hai được lĩnh tháng học bổng đầu tiên...
Đợi tôi đã yên vị trên ”con ngựa sắt”, anh hai mới tuyên bố: ”hôm nay anh lĩnh học bổng, nên Tý có thể ăn kem thoái mái...”. Dẫu chẳng ngạc nhiên vì đó là điều đã được quy ước sẵn giữa hai anh em, nhưng tôi vẫn thấy háo hức lạ thường. Con đường từ nhà tôi ra tới phố Tràng Tiền như dài thêm. Ngồi đằng sau anh hai, tưởng tượng ra cảnh được cầm trên tay những que kem mát lạnh tôi cứ luôn miệng giục anh cho xe chạy nhanh, chạy nhanh hơn nữa. Anh hai thì chẳng còn biết làm gì ngoài việc cố gắng guồng chân theo nhịp giục của tôi.
Dọc tuyến phố Tràng Tiền, chẳng hàng kem nào có bàn, có ghế, chỉ có chiếc thùng gỗ và những người mua kem vây quanh. Hai anh em tôi dựa xe lại một góc rồi tiến lại bên chiếc thùng lớn. Cô hàng kem mở cái thùng ra, một làn hơi mát lạnh tỏa ra làm tôi khẽ rùng mình. Anh hai lựa lấy 2 que kem có màu xanh nhạt và đưa cho tôi một chiếc. Anh hai thích cắn kem thành từng miếng nhỏ, ngậm trong miệng cho tan, rồi mới từ từ nuốt vào trong. Anh bảo, ăn như vậy mới cảm nhận hết được hương vị thơm ngon của kem, kem tan đến đâu, cảm giác ngọt ngào, mát lạnh dịu dàng lan tỏa đến đấy...
Mặc anh hai, tôi vẫn thích đưa ngang que kem vào miệng, mút đánh chụt một cái ở góc này, rồi lại chuyển góc khác, cứ như vậy quay tròn cho tới khi những chiếc kem chỉ còn là những cái que bé xíu...
Mặc anh hai, tôi vẫn thích đưa ngang que kem vào miệng, mút đánh chụt một cái ở góc này, rồi lại chuyển góc khác, cứ như vậy quay tròn cho tới khi những chiếc kem chỉ còn là những cái que bé xíu...
Lần ấy, hai anh em tôi đã ăn kem một cách mê say, ăn đến no như sợ ngày mai sẽ chẳng còn ai bán kem Tràng Tiền để ăn vậy. Và cũng từ cái lần đó, hương vị đậu xanh, đậu đỏ, sữa dừa... của kem Tràng Tiền đã khắc sâu vào trong tâm thức của cả hai anh em tôi...
Mười năm trôi qua, giờ Hà Nội đã có sự góp mặt của hàng trăm thứ kem, anh hai đã trở thành một doanh nhân thành đạt, tôi cũng chẳng còn là cô bé ngày xưa suốt ngày nhõng nhẽo đòi anh chở đi ăn kem nữa, nhưng kem Tràng Tiền vẫn vậy, vẫn cái hương vị ấy, vẫn cái giá bình dân... Và cứ mỗi cuối tuần, chẳng kể đông hay hè, anh em tôi lại rủ nhau đi lên tận phố Tràng Tiền để lại được thỏa sức hít hà bên những que kem quen thuộc, và cũng là để cùng nhau lưu giữ lại chút hương Hà Nội xưa.
(Theo MonngonHaNoi)
Mười năm trôi qua, giờ Hà Nội đã có sự góp mặt của hàng trăm thứ kem, anh hai đã trở thành một doanh nhân thành đạt, tôi cũng chẳng còn là cô bé ngày xưa suốt ngày nhõng nhẽo đòi anh chở đi ăn kem nữa, nhưng kem Tràng Tiền vẫn vậy, vẫn cái hương vị ấy, vẫn cái giá bình dân... Và cứ mỗi cuối tuần, chẳng kể đông hay hè, anh em tôi lại rủ nhau đi lên tận phố Tràng Tiền để lại được thỏa sức hít hà bên những que kem quen thuộc, và cũng là để cùng nhau lưu giữ lại chút hương Hà Nội xưa.